Người Do Thái có một câu chuyện rất phổ biến, đại ý là:
Ngày xưa, có hai thành niên trẻ tên là Gross và Erlich, họ cùng sống trong một thôn và là những người bạn thân thiết nhất của nhau. Vì sống ở vùng nông thôn hẻo lánh nên việc mưu sinh không hề dễ dàng, họ liền hẹn nhau đến nơi khác lập nghiệp. Vậy là hai người bán hết đất đai nhà cửa, đem theo tất cả gia tài và mỗi người một chú lừa đi lập nghiệp.
Đầu tiên, họ tới một nơi sản xuất vải lanh, Erlich nói với Gross: “Ở quê chúng ta, vải lanh rất đáng tiền. Chúng ta đem tiền đổi lấy vải lanh, rồi mang về quê bán, chắc chắn sẽ có lợi nhuận”, Gross đồng ý, hai người mua vải lanh rồi buộc chặt lên lưng lừa.
Tiếp đó, họ tới một nơi sản xuất da, ở đây vừa hay thiếu vải lanh, Erlich liền nói với Gross: “Da ở quê chúng ta còn đáng tiền hơn, chúng ta đổi vải lanh lấy da, như vậy sẽ có nhiều lợi nhuận hơn nữa!”
Gross nói: “Không cần đâu, vải lanh đã được buộc chắc chắn trên lưng lừa rồi, giờ tháo ra buộc vào rắc rối lắm!”
Erlich đổi đống vải lanh của mình sang da, lại còn được thêm một khoản tiền. Còn Gross vẫn chỉ có một chú lừa với đống vải lanh trên lưng.
Họ tiếp tục tới một nơi sản xuất dược liệu, ở đây thời tiết khắc nghiệt, vừa hay đang thiếu da và vải lanh, Erlich lại nói với Gross: “Dược liệu ở quê mình còn đáng tiền hơn, cậu đổi vải lanh lấy dược liệu, tôi đổi da lấy dược liệu rồi mang về quê bán, nhất định sẽ được khối tiền.”
Gross vỗ vỗ vào đống vải lanh trên lưng lừa nói: “Thôi, vải lanh đang buộc chắc trên lưng lừa rồi, hơn nữa cũng đi được một đoạn đường dài như vậy rồi, giờ dỡ ra phiền lắm”. Erlich đem đổi da của mình lấy dược liệu, lại được thêm một khoản tiền nữa. Còn Gross vẫn chỉ có đống vải lanh và chú lừa.
Sau này, họ tới một nơi sản xuất vàng, nơi đây vừa hay thiếu vải lanh và dược liệu. Erlich nói với Gross: “Ở đây giá vải lanh và dược liệu rất cao, vàng lại rẻ, vàng ở quê chúng ta vô cùng đắt đỏ, chúng ta đem đổi vải với dược liệu sang vàng, cả đời này sẽ không còn phải lo ăn lo mặc nữa.”
Gross lại một lần nữa từ chối: “Thôi thôi, vải lanh đang buộc rất chắc trên lưng lừa, tôi không muốn tháo ra tháo vào”. Erlich lại đổi thuốc lấy vàng và lại kiếm thêm được một khoản tiền nữa, còn Gross vẫn chỉ có một con lừa với đống vải lanh.
Cuối cùng, hai người họ về tới quê hương, Gross đem vải lanh đi bán, chỉ có thêm được một chút lợi nhuận, so với những khó khăn vất vả mà Gross bỏ ra thì không đáng là bao. Còn Erlich, không những đem về thêm được một khoản tiền kha khá, mà còn đem vàng đi bán, trở thành người giàu có nhất vùng.
Làm bất cứ việc gì đừng bao giờ cố chấp bảo thủ, phải học cách biến hóa, ứng biến, chỉ khi bạn nhanh nhạy, luôn biến hóa, bạn mới có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề mà mình gặp phải, đổi góc độ nhìn nhận sự việc, bạn sẽ phát hiện ra những thu hoạch khác nhau của cuộc đời.
Làm ăn kinh doanh phải trông thời thế mà làm. Thời thế không tốt chưa chắc bạn đã không tốt, thời thế càng không tốt, nhiều khi ngược lại càng dễ kiếm tiền. Trong nguy cơ có cơ hội, khủng hoảng trong kinh doanh thường có thể là cơ hội kinh doanh có lợi nhuận.
Ở nơi thương trường, chiếm lợi thế tâm lý, giỏi đánh vào lòng người là cái vốn lớn nhất. Kiểm soát tốt cảm xúc, đặc biệt phải cự tuyệt sự tức giận, tịnh tâm lắng nghe tiếng gọi của tiền tài. Làm người mà không có nhẫn nại, làm ăn kinh doanh rất khó để kiếm được nhiều tiền. Kiếm tiền là một tín ngưỡng.
Chú trọng vào tư duy mang tính chiến lược, đừng thủ đoạn. Làm ăn kinh doanh, nếu chỉ có khôn lỏi, sẽ chỉ kiếm được chút tiền, biến khôn lỏi thành trí tuệ mới có thể kiếm được nhiều nhiều tiền. Thành công lớn trên thương trường là nhờ tính cách chứ không phải khôn lỏi. Trên thương trường, thất bại lớn nhất chính là không nhận được sự tin tưởng.
Thời gian cũng là một loại sản phẩm, có thể biến tiền “từ không thành có”. Luôn để tiền lưu động, đừng để tiền mốc meo trong ngân hàng. Người theo đuổi tiền” nhất định không bằng “tiền theo đuổi tiền”, muốn làm ăn lớn, muốn kiếm nhiều tiền, mà không hiểu thao tác vốn, vậy thì sẽ rất khó. Nỗ lực phát huy công hiệu và giá trị của mỗi một đồng tiền. Tiền nếu đã đủ thì ai cũng làm ăn kinh doanh được, quan trọng là phải biết cách dùng ít tiền nhưng vẫn làm ăn được lớn.
Kiếm “tiền của người giàu” dễ phát tài hơn. Tiền từ phụ nữ, tiền nhờ miệng, là hai loại tiền không bao giờ cạn kiệt. Đối đãi với khách hàng, phải dịu dàng như đối xử với phụ nữ. Dùng lợi ích giữ chân người khác, bỏ ra trước, có được sau, lúc cần tiêu tiền thì hãy tiêu.
Luôn có ý thức về nguy cơ mọi lúc mọi nơi. Rèn luyện ý thức về nguy cơ, ngăn chặn một cách chắc chắn những lỗ hổng và nguy cơ có thể xảy ra. Làm ăn kinh doanh, đáng sợ nhất là không biết mình sai ở đâu.
Sự tàn khốc của thương trường, là môn học đầu tiên mà bất cứ ai có khát vọng làm giàu đều phải tiếp nhận, không muốn tiếp nhận thực tế tàn khốc này, tốt nhất đừng nghĩ tới thành công.
Tư duy người Do Thái